(Sức Khỏe Gia Đình) Tôi đi… "hẹn tốc độ"
“Ăn mày gặp chiếu manh”
Năm nay, tôi đã ăn một cái Tết… không ngon. Chuyện là ngay mồng Một Tết mẹ đã phán một câu “xanh rờn”: “Trong năm nay, anh không đưa cô nào về giới thiệu thì sang năm bố mẹ sẽ tìm vợ cho anh, bố mẹ đã chọn, anh cấm phản đối”.
Tôi hoảng thực sự. Vì tôi không hay chơi với con gái, có mấy đứa bạn cùng lớp thì đã lên xe hoa về nhà chồng hết sạch. Tôi lại không đánh giá cao tính khả thi của mấy vụ mai mối do họ hàng gợi ý, càng không tin vào mắt thẩm mỹ của mấy thằng bạn nối khố. Bởi thế, khi nghe đến cái gọi là “Speed Dating” (Hẹn tốc độ) tôi mừng như bắt được vàng. Này nhé, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, tôi có thể hẹn hò với hơn chục người tại cùng một địa điểm mà không bị mang tiếng là bắt cá 4-5 tay. Sau lần gặp mặt đầu tiên, nếu không hợp “gu”, tôi không phải đau đầu nghĩ ra một lý do để rút thật êm, cũng chả lo đối tượng phật ý. Sẽ không ai được biết những thông tin của tôi nếu tôi không cho phép… Tôi chỉ cần lên mạng, đăng kí, đóng lệ phí, chờ ngày hẹn là… lên đường.
Chuẩn bị
Ba ngày kể từ khi tôi gửi bản đăng ký, tôi nhận được email xác nhận của chương trình. Tối thứ 7 hẹn hò mà tôi chờ đợi rồi cũng đến. Nghía lại tủ quần áo, chọn một bộ oách nhất, chải một kiểu tóc phù hợp, tôi bước ra khỏi nhà trong ánh mắt băn khoăn của mẹ.
| “Chuyện là ngay mồng Một Tết mẹ đã phán một câu “xanh rờn”: “Trong năm nay, anh không đưa cô nào về giới thiệu thì sang năm bố mẹ sẽ tìm vợ cho anh, bố mẹ đã chọn, anh cấm phản đối” | |
Mẹ chắc phải mừng rơi nước mắt nếu biết điểm đến của tôi là tầng thượng của một quán café yên tĩnh và lãng mạn trên phố Văn Miếu (chứ không phải một quán bia vỉa hè nào đó). Đón tôi tại bàn lễ tân, cô nhân viên xinh xắn phát cho tôi tấm biển nhỏ có ghi số báo danh 13. Tranh thủ nhìn ngó xung quanh, 17 cái bàn xếp làm 3 dãy gọn gàng chạy dọc căn phòng. Anh nhạc công dạo những, bản nhạc dìu dặt răng khểnh cách tôi 5 bàn, có điều gì vui trong cuốn sách nhỏ cô đang cầm khiến cô cười tươi đến thế. Anh số 9 với cái áo màu xanh nõn chuối nổi bật (tôi thầm khâm phục sự tự tin của anh) đang ghi chép cái gì đấy trong tờ giấy cảm nhận về chương trình.
Sau phần mở màn bằng mấy tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn, cô MC duyên dáng tranh thủ thông báo quy định của chương trình. Cụ thể: Mỗi cặp sẽ có 7 phút trong một lượt trò chuyện. Kết thúc một lượt, các bạn nữ ngồi yên, tất cả nam sẽ chủ động đứng dậy và tiến đến một bàn khác. Sau đó sẽ tới phần nữ chủ động. Anh số 8 có ý kiến: “Nếu mình không muốn đổi chỗ thì sao?”. Thì tôi đây sẽ không có cơ hội trò chuyện với cô bé răng khểnh cười rất duyên đang ngồi đối diện với anh chứ sao nữa, tôi thầm nghĩ.
17 đôi nam thanh nữ tú bắt đầu trò chuyện, làm quen. Vì BTC đã có quy định không được cung cấp thông tin cá nhân (tên, tuổi, địa chỉ, số điện thoại…) cho người khác trong buổi hẹn (mà những câu hỏi tôi chuẩn bị từ chiều tự nhiên biến đi đâu sạch) thành thử tôi cứ im như thóc, tay mân mê mãi cốc lipton nhãn vàng. Cô gái đối diện tủm tỉm cười có lẽ vì thái độ lúng búng của tôi. “Anh làm nghề gì?” – cô hỏi. Ơn trời! ngoài đá bóng và bia thì có lẽ đây là thứ duy nhất tôi có thể nói một cách trơn tru vào lúc này. Sau một hồi ba hoa về vật liệu, sắt thép, bản vẽ… (tôi là dân xây dựng) chưa kịp hỏi đối tượng được câu nào, giai điệu vui nhộn báo kết thúc lượt trò chuyện đầu tiên đã vang lên. Ghi vội vài dòng nhận xét, chào cô gái số 13, tôi di chuyển nhanh sang bàn số 8 ngay khi có thông báo của MC. Lách qua được 5 cái bàn để đến nơi cần đến thì… có một người đã nhanh chân hơn tôi. Hơi tẽn tò, tôi vòng thêm vòng nữa rồi chọn một chỗ mới đang trống, bụng bảo dạ lần sau phải nhanh hơn.
Ấy vậy mà khi đã hết 5 lượt chủ động của nam, tôi vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với cô bé số 8. Nhưng bù lại tôi đã chọn được hai bạn gái cũng dễ thương không kém để điền vào những trái tim trong tấm phiếu hẹn hò (hi vọng là họ cũng sẽ chọn tôi). Hết ngại ngùng, hết cả e dè, tôi hỏi liên tục (vì 7 phút trôi qua nhanh lắm). Các cô gái ở các lượt sau đều cười rất tươi, cô bạn số 10 còn khen tôi là nói chuyện có duyên nữa.
Cơ hội bất ngờ
Thật tình cờ và thật bất ngờ, cô bé số 8 đã chọn tôi trong lượt chủ động của nữ. Thú thực là tôi cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì. Chỉ nhớ là cái răng khểnh của cô bé được một dịp show hàng liên tục. Còn tôi thì quên mất là xung quanh tôi đang có hàng chục người. Chúng tôi đã có 3 lần 7 phút để trò chuyện với nhau nhờ một sự thông đồng ngọt ngào, một sự phạm luật vô tội. Chúng tôi đã không di chuyển sau mỗi lượt trò chuyện (thành thật xin lỗi BTC và những ai chưa có cơ hội gặp gỡ cô gái đáng yêu này nhưng cơ hội đã đến, tôi không thể không nắm lấy).
| “Cô gái đối diện tủm tỉm cười có lẽ vì thái độ lúng búng của tôi. “Anh làm nghề gì?” – cô hỏi. Ơn trời! ngoài đá bóng và bia thì có lẽ đây là thứ duy nhất tôi có thể nói một cách trơn tru vào lúc này” | |
Lượt hèn hò cuối cùng kết thúc, thêm một con số được điền vào hình trái tim trên tấm vé hẹn hò. Tôi chờ đợi một sự phá luật nữa khi hỏi xin số điện thoại nhưng cô bé số 8 chỉ cười: “Hãy chờ câu trả lời từ Ban tổ chức”. Vậy là phải thêm 3 ngày nữa để biết những người tôi chọn có chọn tôi, để biết cô gái số 8 nghĩ về tôi như thế nào. Và quan trọng hơn, để biết cánh cửa cơ hội đã thực sự mở ra với tôi?
Nhi Nguyễn
Nguồn: Sức Khỏe Gia Đình, số 85, tháng 3/2010